Nguyễn Hiền Nhân

Mẹ là Phật





Tôi tìm Phật ,nhưng biết Phật ở đâu?
Gần tôi nhất, yêu tôi nhất, là mẹ.
Cả cuộc đời Mẹ hy sinh lặng lẻ,
Đến kiếp nào tôi trả hết ân sâu?

Phật độ thế gian ,pháp thuật nhiệm mầu,
Mẹ gầy yếu với trái tim bé nhỏ,
Nhưng nếu cần, Mẹ xông pha bão gió,
Cứu con khờ,dám nhảy xuống vực sâu.

Như con tằm chịu ơn nặng nợ dâu,
Con bất hiếu thường làm cho mẹ khổ,
Bị chốn phồn hoa lợi danh cám dỗ,
Để tuổi già Mẹ trăn trở lo âu.

Dẫu đã thành nhân mấy chục tuổi đầu,
Mẹ vẫn sợ con làm điều khờ dại,
Mẹ mãi là Mẹ, bồ tát quảng đại,
Tắm mát hồn tôi nhân nghĩa mưa ngâu.

Khi con hiểu được Phật sống ở đâu?
Phật tại tâm thì tâm luôn hướng Phật,
Mẹ mất nhưng lòng Mẹ không hề mất,
Thành ca dao sáng đẹp muôn đời sau




Hmhiennhan

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 8 tháng 12 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Mẹ là Phật"